Á hậu Thảo Lê Nhi chia sẻ về lần kết hợp cùng Cường Đàm cho Vouge Singapore và nhiều hoạt động khác: "Nhi thực sự yêu thích các thiết kế của C.Dam, từ thiết kế độc đáo, hình dáng, chất lượng cho đến chất liệu. Mỗi thiết kế của C.Dam đều có một cá tính rất Yoga là chiếc chìa khoá vàng để mở tung cánh cửa dẫn tới sự bình an, tĩnh lặng và niềm vui sướng; Sức khoẻ không phải là món hàng để mặc cả. Nó phải được giành lấy bằng mồ hôi của bạn. Yoga là ánh sáng, một khi đã được thắp lên thì không bao giờ tắt. Sự hoang phế của thị trấn qua năm tháng khiến người dân ở các vùng lân cận không dám bén mảng tới đây, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn và trời tối. 4. Thị trấn ma Centralia Vào năm 1962, một nhóm lính cứu hỏa đã đốt rác tại một mỏ hoang với mục đích dọn dẹp thị trấn. Trớ trêu là, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan sâu vào mọi ngóc ngách của mỏ hoang. 10 Tháng Bảy, 2021 Tác giả HOMY Việt Nam Bằng cách tiếp cận những giá trị tôn vinh tinh thần con người, KTS tạo ra không gian nội thất mới đầy ý vị: tĩnh lặng như nước, tinh túy như trà. Tĩnh lặng trong tâm hồn Trong một thế giới ồn ào và không chắc chắn, người chọn "bỏ phố về quê" để thư giãn, nghỉ ngơi. Chính khách Nhật mặc áo bầu để hối thúc đàn ông giúp vợ việc nhà. "Bạn không biết mình ồn ào tới mức nào đâu. Tiếng thở, quần áo sột soạn, khớp xoay chuyển và cả tiếng nuốt nước miếng đều phá yên sự tĩnh lặng", Job, người hướng dẫn viên nói. Sự tĩnh lặng Về công lẫn tư, anh không thể để cô đi được. Kiều Trạch hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt tay cô buông lỏng ra. "Xin lỗi." Anh mở mắt, thần sắc trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh buông cô ra, thấy cửa thang máy đã mở, bèn đi ra trước, mở cửa. xRZVH. Tác giả Mộng Tiêu NhịThể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính câm, sủng, ngọt, HESố chương 52 chương + 18 ngoại truyệnEditor Simi SimilovecatGiới thiệu1.“Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.”“Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.”“Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.”“Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.”“Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.”Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” của cô là người khiếm đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của gian thấm thoát trôi càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1].Giới thiệu ngắn gọn Anh mãi yêu em qua bao năm đề Một đời, một kiếp, một đôi.[1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm như là nói, hát, luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng theo Wiki.Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải acquired. Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé. Giới thiệu Văn án 1 “Lớp chúng mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình, văn phòng viên chủ nhiệm ở đâu? Nếu như mình có thể nói chuyện thì tốt biết bao.” “Hôm nay mình đã đổi bạn cùng bàn mới, là Tần Dữ. Bây giờ là 1 giờ sáng, mình mất ngủ rồi.” “Kỳ nghỉ 1-5, ba ngày rồi mình chưa nhìn thấy Tần Dữ… Bồ Thần, mày nghĩ cái gì vậy? Mày là một cô bé câm.” Bồ Thần chẳng thể nào nghĩ tới, nhật ký của mình sẽ bị bạn học nhìn thấy. Phòng học đột nhiên yên tĩnh, mọi người lẳng lặng ăn dưa, Bồ Thần thành tích bình thường, không thể nói chuyện, cũng yêu thầm học bá 1 + hotboy Tần Dữ, nhưng Tần Dữ người ta có thích một bạn nữ rồi. 1 Chăm chỉ học cho nên điểm cao. Lúc này, quyển nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần cúi đầu, vô cùng xấu hổ. Tần Dữ cầm quyển nhật ký đi đến trước bàn Bồ Thần “Ngày đầu tiên chuyển đến tớ đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” Văn án 2 Cô có một người bố bị câm điếc, bố cô đã dùng thân thể không hoàn hảo, chống đỡ cho cô một vùng trời vẹn nguyên. Trong lòng cô, bố là người đàn ông đẹp trai nhất. Năm ấy 16 tuổi, cô gặp được Tần Dữ ngông cuồng, ngỗ ngược. Sau này, Tần Dữ ở trong lòng cô đẹp trai như bố vậy. Mười năm trôi qua, anh đã thay đổi càng thêm trưởng thành, có sức hấp dẫn, điều không thay đổi chính là sự cưng chiều anh dành cho cô, còn có tình yêu thuở ban đầu. PS Nữ chính là người câm, dây thanh đới không phải bẩm sinh bị hỏng. – Nam nữ chính là cameo trong “Tình yêu và anh” trên web. Editor Ê Đê Ban MêLúc Bồ Thần nhìn thấy Triệu Thù ở cổng thư viện, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, có Triệu Thù thì bầu không khí mãi mãi không nhạt nhẽo, không cần lo lắng xấu hổ vì không có gì để chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn đoạn đường cô và Bành Tĩnh Dương đi xe tới đều không nói được mấy câu, hai người chưa quen thuộc lại không có gì để nói ở cùng với nhau là sự giày Thần từ xa xa vẫy tay với Triệu người đi vào đại sảnh của thư viện.“Thần Thần, để tớ đeo cặp cho cậu.” Triệu Thù nhiệt tình hoàn toàn không cho Bồ Thần cơ hội từ chối, gỡ cặp sách trên vai cô xuống tự mình đeo “Má ơi, trong này của cậu đựng sắt sao? Sao lại nặng như vậy.”Bồ Thần ngượng ngùng cười cười [Vài cuốn sách của chủ nhiệm Tôn ở trong đó.] Cô đưa tay, muốn lấy lại tự mình Thù xua tay, không khỏi phân bua nói “Tớ đeo cho cậu, cậu còn phải cao lên đấy, lỡ như đè không cao lên được thì tổn thất này lớn lắm.”Triệu Thù là nữ sinh cao nhất lớp, đi chân trần thì chiều cao là một mét bảy mươi mốt, dáng người cô ấy hơi gầy, hơn nữa khuôn mặt lại nhỏ, cảm giác mang đến cho người ta vẫn tính là nhỏ nhắn lung điều cảm giác này là chính cô ấy cảm thấy chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn lần Bành Tĩnh Dương nghe cô ấy nói mình nhỏ nhắn lung linh thì toàn thân cậu nổi da gà. Bồ Thần cũng không thấp, nhưng đứng trước mặt Triệu Thù thì vẫn thấp hơn sáu, bảy nay Bồ Thần mặc áo lông màu trắng kiểu ngắn, búi tóc cao, làm nổi bật lên chiếc cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp, sự linh động xinh đẹp khắp người ấy khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ, Triệu Thù cảm thấy mình là chị lớn nên chăm sóc tốt cho Bồ phòng đọc ở lầu ba, ngoại trừ mấy nhân viên đứng với nhau nói chuyện trời đất thì không có một trong phòng đọc ấm áp dễ chịu, Bồ Thần cởi áo lông ra khoác lên ghế rồi Bồ Thần mặc áo lông bên ngoài, Triệu Thù không nhìn thấy logo trên áo hoodie trắng và hình trước ngực của cô, lúc này đột nhiên nhìn thấy, cô ấy không khỏi kích động “Tớ cũng chưa cướp được áo hoodie liên kết thương hiệu này đâu! Thần Thần, cậu mua ở đâu vậy?”Bồ Thần không biết liên kết thương hiệu gì, chưa từng đặc biệt chú ý tới [Cô của tớ mua cho tớ.]Lần trước về nhà cô mua cho cô một bao lớn quần áo mùa đông, chỉ là áo lông màu trắng thôi mà đã có ba chiếc, cô ấy nói kiểu dáng của mỗi chiếc đều đẹp, lựa chọn khó khăn, thế là cô ấy mua hết toàn phần chiếc áo hoodie này, chẳng qua là cô cảm thấy thích hợp mặc trong phòng có điều hòa không khí, độ dày vừa vặn, cho nên hôm nay mới mặc bên trong áo lông, không nghĩ tới là kiểu liên kết thương đến cô của Bồ Thần, Triệu Thù có ấn tượng khá là sâu sắc, cô ấy gặp một lần ở cổng trường là đã không quên được, cô giống như Bồ Thần, có nét đẹp rất mắt Triệu Thù, Bồ Thần mới là cô gái xinh đẹp nhất trong trường, nhất là đôi mắt biết nói kia, tất cả mọi sự vật tốt đẹp nhất đều ở trong chỉ có cô ấy, mỗi lần con trai trong lớp nói đến thì bao giờ cũng tiếc hận, nói nếu không phải Bồ Thần không biết nói chuyện, tính cách có chút quái gở, không hòa đồng thì còn không biết có bao nhiêu người theo Thù lấy mấy miếng socola từ trong túi ra rồi nhét vào túi của Bồ Thần, cô ấy tự lột một miếng bỏ vào miệng rồi hỏi “Cô của cậu kết hôn chưa?”Bồ Thần lắc đầu, cô ngóng trông cô của mình có thể gặp được một người hiểu cô Thù nhai socola “Không biết á, đại mỹ nữ như cô cậu có ánh mắt như thế nào.”Bồ Thần cũng muốn biết, cô chưa từng thấy bạn trai của cô mình, trước kia cô từng tò mò hỏi, cô ấy nói chưa có đâu, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn gặp được tổng giám đốc bá biết cô ấy nói như vậy là nói đùa, muốn mượn chuyện này để bỏ qua chủ cô ấy đã không muốn nhiều lời, sau này cô cũng chưa từng hỏi lại Thù từ trước đến nay không giữ mồm giữ miệng, cao hứng thế nào thì làm thế ấy “Tớ thật sự muốn làm bà mai, giới thiệu cô của cậu cho nam thần Lục của tớ, Thần Thần cậu không cảm thấy cô và chú rất xứng đôi sao?”Chớp mắt một cái, Lục Bách Thanh từ nam thần biến thành chú.“Triệu Thù, cậu có thể đi tìm quyển sách để đọc không?” Bành Tĩnh Dương vô tình ngắt lời cô ấy, cậu có chút bất đắc dĩ “Cậu nói không ngừng, cậu nói xem Bồ Thần người ta làm sao học được?”Triệu Thù bị điểm danh trợn trắng mắt với Bành Tĩnh Thần cười cười [Không sao, không ảnh hưởng.]Trải qua sự nhắc nhở như thế của Bành Tĩnh Dương, Triệu Thù ý thức được Bồ Thần đến phòng đọc là làm bài tập đàng hoàng ra dáng, không giống như cô ấy, đơn giản là đọc sách ngụy trang cho hết thời gian.“Thần Thần, tớ đi tìm sách cho cậu.” Cô ấy cầm điện thoại lên, chậm rãi ung dung lắc lư đi về phía kệ sách bên Thù đều không làm sao có hứng nổi với tất cả sách vở và tạp chí của thư viện này, nếu như có tiểu thuyết tình cảm thì tốt rồi, cô ấy tùy ý xách một quyển tạp chí từ trên giá sách rồi quay vài tờ tạp chí, Triệu Thù xem không vào, yên tĩnh nằm trên bàn một hồi, buồn bực ngán ngẩm, thế là mở một tờ đề của Bồ Thần ra, thuận tay cầm lấy một tờ giấy Tĩnh Dương nhìn cô ấy hỏi “Cậu muốn làm gì?”Triệu Thù đưa điện thoại cho cậu “Giúp tớ chụp mấy tấm, tớ muốn nói cho tất cả mọi người trong vòng bạn bè của tớ biết, tớ cố gắng học tập đến mức nào, thật sự cho rằng tiến bộ lên một bậc dễ như vậy à.”Cô ấy lấy ra một cây bút từ trong túi bút của Bồ Thần, cúi đầu bắt đầu vẽ trên giấy nháp, ra dáng ra xong việc tạo dáng, Triệu Thù ra hiệu nói “Được rồi, cậu chụp đi.”Bành Tĩnh Dương sắp chết lặng, nhưng nếu như không chụp giúp cô ấy thì cô ấy sẽ không để cho cậu yên mở máy ảnh ra, chụp lung tung mấy Thù cướp lấy điện thoại của mình về xem hình, được chụp rất qua ấy chọn lấy hai tấm miễn cưỡng có thể nhìn được đăng vào vòng bạn bè, cũng kèm chữ Không nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể đắm chìm trong học tập mà không phát hiện ra có người chụp lén mình che mặt.Trạng thái vừa đăng còn chưa có người bình luận, cô ấy giống như người nghiện diễn trò, tự biên tự diễn, giả vờ như trả lời người khác [Ừm, đúng, ở phòng đọc của thư viện, hẹn bạn đến học bài đây.]Chuyện cô ấy đến thư viện vào ngày nghỉ nhất định phải được thông báo rộng được một lát, Tần Dữ đã like cho cô bình luận cho cô ấy [Cậu và Bồ Thần ở cùng nhau?]Triệu Thù [Đúng vậy, tụi tớ đều những đứa trẻ ngoan nghiêm túc học tập.]Bành Tĩnh Dương còn đang giảng bài cho Bồ Thần, Triệu Thù rảnh đến mức khó chịu, nếu như hôm nay Tần Dữ tới, nói không chừng cô ấy còn có thể có một học tra* nói chuyện cùng.*Ý chỉ người học ấy hỏi Tần Dữ [Cậu có tới không? Chúng ta đốc thúc lẫn nhau học tập.][Không đi, không có thời gian.]Lúc này Tần Dữ đã đến nhà Lục Bách Thanh, anh cởi áo khoác ra rồi treo Bách Thanh đóng cửa lại “Cháu tự tìm tạp chí mà mình muốn đọc đi, ở trong phòng khách ấy.”Tần Dữ đáp lời rồi đi về phía phòng nhà hơn ba trăm mét vuông, Lục Bách Thanh ở một mình, trang trí thiên về màu lạnh, nhìn qua không có một chút cảm giác con người Bách Thanh lấy một chai nước soda cho anh, nhìn anh “Gặp được chuyện gì mà vui vẻ thế?”Tần Dữ giả vờ không biết “Nghe không hiểu chú nói gì.”Lục Bách Thanh vạch trần anh “Bình thường nhìn thấy chú là kéo căng cả khuôn mặt, giống như thầy nợ tiền cháu vậy. Hôm nay miệng của cháu suýt nữa liệt đến lên trời rồi.”Tần Dữ không tiếp lời, bản thân anh cũng không biết mình trở nên hớn hở ra mặt như vậy từ lúc nào. Hôm nay Triệu Thù cũng đi thư viện, không phải chỉ có Bồ Thần và Bành Tĩnh hiểu sao, tâm tình rất Bách Thanh dựa vào bàn giữa phòng, hỏi “Không phải cháu nói cháu nghĩ thông suốt rồi à, sao hôm qua lại làm ầm ĩ với bố cháu?”Tần Dữ “Không có ầm ĩ, cũng bởi vì việc không về ăn Tết này, bố cháu cứ phải tranh luận cho được.”Lục Bách Thanh lớn hơn anh mười mấy tuổi, lại cách anh một đời, có một số việc mà anh không có cách nào nói với người ở độ tuổi của Lục Bách Thanh. Bảo người ba mươi tuổi hiểu cho người mười sáu tuổi, khả năng không Bách Thanh trông như nói chuyện phiếm “Không phải cháu quyết định học kỳ sau học tập thật tốt à, sau khi khai giảng cháu có dự định gì?”Tần Dữ nghe ra được ý nằm ngoài lời nói “Có chuyện gì chú cứ nói thẳng.”Nếu Tần Dữ đã vạch trần, Lục Bách Thanh cũng không vòng vo quanh co nữa “Cuộc thi năm sau, cháu tham gia không?”Tần Dữ không trả lời mà hỏi lại “Mẹ cháu bảo chú hỏi à?”Lục Bách Thanh không phủ nhận, anh ấy nói “Bỏ lỡ một lần nữa thì không theo kịp trường học cháu nộp đơn.” Xin vào trường nổi tiếng dù sao cũng phải có đầu vào chất lượng cao, tham gia cuộc thi quốc tế là một con đường trong số Dữ hơi ngửa đầu uống nước, không đáp lại lời của Lục Bách nghiệp cấp 3 là đi ra nước ngoài học, bao gồm cả việc học trường nào chuyên ngành gì cũng đã sớm được bố mẹ lên kế hoạch xong. Bỏ lỡ cuộc thi lớp 10, tạm thời chuyển đến Tô Thành học cấp 3 chỉ là một việc ngoài ý muốn trong cuộc đời gặp được Bồ Thần, cũng là một chuyện ngoài ý Bách Thanh được người ta nhờ vả nên đành phải hết lòng vì việc của người khác “Nếu như nghỉ đông cháu không có việc gì thì có thể chuẩn bị, mấy cái đề thi này cháu đã để đó gần nửa năm rồi, tiến vào trạng thái cần chút thời gian.”Thái độ của Tần Dữ ba phải “Nói sau đi ạ.”“Cháu xem tạp chí đi, chú đi thu dọn hành lý để về Bắc Kinh mấy ngày.” Lục Bách Thanh vừa nói vừa đi về phía phòng Dữ ngẩng đầu “Chú ở Bắc Kinh mấy ngày?”Lục Bách Thanh “Tầm ba bốn ngày, chắc chắn sẽ quay lại trước Tết. Quay về xử lý chút chuyện công ty, lại về nhà thăm ông cụ một chút, nếu không ông ấy còn nói chú bất hiếu.”Tần Dữ mỉa mai “Chú có về hay không thì cũng thế. Theo như cái tiêu chuẩn ấy trong nhà chú, chú không nghe theo hôn nhân trong nhà sắp xếp cho chú mà chạy đến Tô Thành làm giáo viên, vậy thì không phải chính là bất hiếu lớn nhất à.”Lục Bách Thanh quay đầu “Lần sau cháu về Bắc Kinh thì đi xem ông cụ nhà chú lên lớp, cố gắng nói móc ông ấy một chút, tốt nhất là chặn cho ông ấy không nói ra được chữ nào.”Tần Dữ “...”Lục Bách Thanh đi vào phòng Dữ đặt nước soda xuống rồi xem tạp chí, tuần san năm ngoái năm nay đều được chồng chất trên bàn xem hiểu nội dung tạp chí, chỉ là xem rất chậm, có một nửa thời gian là đang thất chiều, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đi siêu thị mua sắm đồ Tết, anh không hứng thú với việc đi dạo siêu thị, thế nhưng Lục Bách Thanh cứ phải để anh cuối năm, mấy ngày trong siêu thị người đông nghìn nghịt, đồ đạc giống như không cần tiền để mua Bách Thanh đến khu đồ sống lấy chút thức ăn, anh ấy nói với Tần Dữ “Cháu muốn ăn gì thì tự chọn.”Tần Dữ hỏi anh ấy “Món gì chú cũng biết làm?”Lục Bách Thanh “Không phải món quá phức tạp thì chắc là biết.”Tôm om dầu không được tính là phức tạp nhỉ?Tần Dữ lấy hai hộp tôm rồi bỏ vào trong xe Tần Dữ đi học ở Bắc Kinh, Lục Bách Thanh có thời gian thì sẽ dẫn anh ra ngoài ăn cơm, Lục Bách Thanh không nhớ rõ Tần Dữ thích ăn gì, có điều Tần Dữ không thích ăn gì thì anh ấy khắc sâu ấn ấy nhìn về phía Tần Dữ, thấy khó hiểu “Không phải là cháu không ăn cá và tôm sao?”Tần Dữ “Không phải trước kia chú thấy rất phiền việc giảng bài cho người ta sao?”Người thấy giảng bài cho người ta là phiền nhất kết quả lại thành giáo ai tiếp tục chủ đề này. Hai người đi dạo về phía khu đồ ăn tại Tần Dữ cơ bản không ăn đồ ăn vặt “Chú mua đồ chú ăn đi, mua cho cháu chút đồ uống là được.”Cánh tay của Lục Bách Thanh bị người ta đụng một cái, siêu thị nhiều người, anh ấy tưởng là ai đó không cẩn thận đụng phải nên không quay đầu nhìn, đưa tay lấy đồ uống từ trên kệ giây sau, cánh tay lại bị người ta lung này Lục Bách Thanh mới quay đầu, không nghĩ tới là Bồ Thần và Bồ Vạn Lý, anh ấy cười cười “Hai người cũng tới đi dạo siêu thị?”Bồ Thần cười gật Bách Thanh và Bồ Vạn Lý trò chuyện, Tần Dữ đứng bên cạnh Bồ Thần, khóe mắt nhìn cô, hẳn là cô rất thích màu trắng, lần trước đến khu trò chơi điện tử cô cũng mặc áo lông màu trắng, có điều kiểu dáng của chiếc ngày hôm nay không nhóm nhỏ bốn người có tin nhắn, Triệu Thù gửi mấy tấm hình cô ấy và Bành Tĩnh Dương ăn cơm, là một nhà hàng mở vào năm ngoái, đồ ăn không tệ, cô ấy chụp mấy món gửi vào nhóm đề Dư hỏi Bồ Thần “Không phải buổi sáng cậu đi thư viện với bọn họ sao, sao không đi ăn cùng với các cậu ấy?”Bồ Thần [Sau khi Bành Tĩnh Dương giảng bài cho tớ xong thì tớ về trước.]Tần Dữ nhìn hình ảnh Triệu Thù gửi vào trong nhóm, nói với cô “Có tôm om dầu cậu thích ăn.”Bồ Thần kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại nhớ được sở thích của Tần Dữ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt khó mà tin nổi của cô nhìn thẳng vào anh, bị anh tóm được, Bồ Thần lúng túng vội cúi đầu nhìn điện thoại, che giấu sự bối rối [Tớ cũng nghe nói tôm của nhà hàng này ngon, sau này có cơ hội sẽ đi ăn.]Tần Dữ gật đầu rồi hỏi cô “Cậu làm được bao nhiêu bài tập nghỉ đông rồi?”Bồ Thần [Không nhiều, hai tờ đề tiếng Anh kia của cậu tớ vẫn chưa làm. Có phải cậu rất gấp không?]Lục Bách Thanh ở bên cạnh, Tần Dữ gõ chữ trả lời cô [Không vội, khai giảng cậu làm xong đưa cho tớ là được. Cậu làm bài tập thay tớ, tớ mời cậu ăn cơm nhé.]Tần Dữ quyết định thời gian với cô [Ngày nào cậu rảnh? Ngày mai hay là ngày kia?] Đi nhà hàng mà hôm nay Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù thích tôm om dầu ở đó, vậy thì anh đưa cô đi. Chương 31 Trans Cam Đá Bồ Thần cứ mãi hí hoáy mái tóc dài của mình, chỉ để không nhìn Tần chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tần Dữ biết nỗi ngượng ngùng của cô nên không chọc ghẹo cô. Anh gấp gọn chăn xong, nói với cô "Em đi thay bộ váy xem có hợp không?" Lúc này Bồ Thần mới chú ý tới bộ váy đang phủ trên sô pha, là mẫu mùa thu. Nhãn hiệu và tem mác đều đã được cắt đi, trên bộ đồ không còn LOGO của một vài nhãn hiệu xa xỉ, cô cũng không biết có phải hàng hiệu hay không, cũng không đoán ra giá cả của bộ đầm. Tần Dữ nói rõ "Không phải anh mua đâu, đúng lúc cô đến Boston công tác, tiện đường đi tới trường học anh một chuyến, nên nói là đi đến trường học cũ của thầy Lục để thăm trường, cô biết anh sắp sửa về nước, nên đi mua bộ đầm để anh mang về cho em." Bồ Thần bận đi tìm điện thoại, cô nắm bắt được trọng điểm trong những lời nói ban nãy của anh, [Anh biết cô ruột em và thầy Lục...] “Anh biết từ lâu rồi, từ hồi lớp mười.” Anh giải thích, "Anh không có ý giấu giếm em, ban đầu thầy Lục không xác định được cô của em có tha thứ cho thầy hay không, nói rồi ảnh hưởng đến việc học của em." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thần hiểu [Không sao đâu ạ, em không trách anh.] Có lẽ chuyện gì cô cũng đã biết rồi, Tần Dữ nói "Là thầy Lục nói với em hả?" Bồ Thần gật đầu, cô nhanh chóng gõ chữ [Anh thấy cô em còn thích thầy Lục không?] "Có lẽ còn, dù sao cũng chưa quên." Còn thích bao nhiêu thì người ngoài như anh không thể xác định được. Bồ Thần nhớ cô mình, lại nghĩ tới không biết sau này mình với Tần Dữ sẽ ra sao, kết cục không chắc có tốt hơn cô ruột và thầy Lục hay không, cô khẽ thở dài. "Thở dài gì đó hả?" Tần Dữ nói với cô "Anh và em sẽ không giống như bọn họ." Bồ Thần kinh ngạc nhìn anh, bây giờ anh như thể có thuật đọc tâm, trong lòng cô nghĩ gì anh gần như đoán được chính xác. "Lãng phí thời gian vào chuyện chia ly, anh làm không được loại chuyện này." Tần Dữ gõ gõ vào đầu cô, "Em đi thử bộ váy trước đi." Bồ Thần nhét điện thoại vào tay anh, cầm theo bộ váy đi đến phòng cất quần áo. Chẳng qua bao lâu, cánh cửa phòng cất quần đã mở ra từ bên trong. Tần Dữ ngước mắt nhìn sang, thoáng sững sờ, bộ váy màu khói hồng rất hợp với cô, nổi bật vẻ dịu dàng trong trẻo của cô, nhưng cố ý mang theo chút ít nữ tính. Lần đầu tiên anh được nhìn thấy cô mặc dạng đầm phong cách này, lúc học cấp ba cơ bản là chỉ mặc đồng phục, cô cũng rất ít khi trang điểm. Tần Dữ đưa điện thoại cho cô "Nhớ chụp một tấm cho cô xem." Bồ Thần gật đầu [Đợi khi về trường rồi em chụp.] Chụp ở trong căn hộ của anh không thích hợp cho lắm. - Sắp sửa tới mười một giờ, Bồ Thần và Tần Dữ mới ra khỏi nhà đi ăn, bữa sáng bọn họ chỉ uống một hộp sữa bò và một lát bánh mì lúa mạch để đối phó, bánh mì là phần còn sót lại của buổi leo núi ngày hôm qua của cô. Đi vào trong thang máy, Tần Dữ tìm một nhà hàng ngon trên điện thoại, Bồ Thần đứng bên cạnh anh, túm lấy một góc áo khoác thể thao của anh. "Em muốn ăn gì?" Tần Dữ hỏi ý kiến cô. Bồ Thần chọt chọt mấy cái lên ngực anh, rồi ngón tay lại chỉ vào miệng mình, sau đó khoác khoác tay, ý là Anh chọn đi, em không kén ăn. "Em còn không biết ngại mà nói mình không kén ăn." Tần Dữ cười, cúi đầu cắn cô một cái. Chắc là tổ tông kén ăn đó giờ còn chưa tự nhận ra mình kén ăn. Thang máy dừng ở tầng một, Tần Dữ dắt tay cô đi. Hai người còn chưa chọn xong nên ăn ở tiệm nào. Ra khỏi khu căn hộ, điện thoại Tần Dữ rung lên, cuộc gọi của bố bất ngờ xuất hiện. "Con ở nhà hay sao?" Hà Quân Thạc hỏi. Tần Dữ "Không, con ra khỏi nhà rồi., chuẩn bị đi ăn." Hà Quân Thạc nói "Bố có để một tập tài liệu trên xe của con, buổi chiều cần dùng đến, con gửi định vị cho bố, bố đi qua lấy." Tần Dữ cảm thấy rắc rối "Buổi chiều con mang đến công ty cho bố." "Không kịp đâu, hai giờ bố phải trả lời cho đối phương, bố còn chưa xem qua phần chi tiết." "Hay là con chụp rồi gửi cho bố?" "Tổng cộng hơn tám mươi trang, con muốn chụp bố cũng không ngăn cản." "... Bây giờ con mang qua cho bố, con còn chưa quyết định đi ăn ở đâu." Buổi trưa Hà Quân Thạc cũng chỉ ăn cơm một mình, "Vậy con qua đây đi, buổi trưa bố mời con và Bồ Thần ăn cơm, ăn xong vừa hay dẫn các con đi một vòng tham quan công ty." Ông bảo thư ký đặt chỗ ở một nhà hàng hạng sang, gửi vị trí cho Tần Dữ. Trên đường đi đến nhà hàng, Bồ Thần vẫn luôn xây dựng tâm lý cho mình, để đến khi gặp Hà Quân Thạc cô sẽ không còn hồi hộp như vậy nữa. Đây là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ, Hà Quân Thạc thu lại vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng ngày thường, nói chuyện rất hiền hòa. Ở hướng ngồi xéo với bọn họ, cách đó ba bàn có vài vị khách vừa mới ngồi xuống. "Chị." Tần Minh Hàm nhỏ giọng ra hiệu với Tần Minh Nghệ, "Anh rể cũng ăn cơm ở đây." Nói xong, Tần Minh Hàm nhíu mày, "Không phải sáng mai Tần Dữ mới về tới à?" Nhưng mà người ngồi đối diện với Hà Quân Thạc, còn không phải là Tần Dữ thì là ai. Tần Minh Nghệ ngoảnh đầu lại liếc nhìn, đúng là cha con hai người bọn họ, Tần Dữ ngồi đưa lưng về phía bọn họ, chỉ thấy được sườn mặt của anh. Không cần phải nghĩ, ngồi ở bên trong Tần Dữ nhất định là Bồ Thần. Hà Quân Thạc đang lật giở tài liệu, vẻ mặt chăm chú, không nhìn thấy bà và Tần Minh Hàm. Bà và em họ tám trăm năm mới ra ngoài đi ăn, không ngờ lại chạm mặt Hà Quân Thạc. Tần Minh Hàm "Anh rể biết trước Tần Dữ đã về à?" Tần Minh Nghệ quay người lại ngồi yên vị, đè nén lửa giận "Anh ta và Tần Dữ cùng hợp lại để che giấu chị." Tần Minh Hàm giữ cổ tay Tần Minh Nghệ, "Chị à, bớt giận đi nào, nói không chừng có khi là lúc gần đi Tần Dữ thay đổi chuyến bay, muốn cho chị một bất ngờ, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, đừng để chuyện vui biến thành chuyện kinh sợ." Tần Minh Nghệ hỏi ngược lại dì nhỏ "Em cảm thấy bọn họ vì muốn cho chị một chuyện vui nên không nói cho chị biết à? Có chuyện vui gì cho chị chứ? Em đã bao giờ nhìn thấy Hà Quân Thạc tích cực đi sân bay đón người? Nếu mà trong lòng không có mưu toan thì ông ta chỉ mong sao đẩy loại chuyện này cho chị ấy!" Tần Minh Hàm không có lời gì để chống chế. Tần Minh Nghệ bưng ly nước lên hớp vài ngụm, nước trà không có cách nào làm nguôi bớt cơn giận. Tần Dữ giấu giếm bà về nước sớm, bà không vui là chuyện tất nhiên rồi, nhưng cũng coi như có thể hiểu được, dù gì thì bà cũng từng có thời tuổi trẻ, lúc yêu đương cuồng nhiệt hận không thể ở bên cạnh người kia suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nhưng mà Hà Quân Thạc cũng ba phải theo như này thì tính là chuyện gì hả! Bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm gọi cho Hà Quân Thạc. Sau mười mấy giây Hà Quân Thạc mới ấn nghe, giọng nói rất nhỏ, hỏi "Chuyện gì?" Tần Minh Nghệ đào sẵn hầm cho ông "Sáng sớm mai anh nhớ đi sân bay rước Tần Dữ." Hà Quân Thạc không có bất kỳ phòng bị gì, nhảy thẳng xuống hố, ông hứa hẹn với vẻ bình tĩnh "Ừ, không quên đâu, tôi đã đặt chuông báo sáng sớm mai xong rồi." Tần Minh Nghệ cười lạnh "Rất tốt." Hà Quân Thạc cảm thấy bà nói chuyện có vẻ kỳ lạ, ngại vì có hai đứa nhỏ ở bên cạnh, ông cũng không chấp nhặt với bà. - Trong lúc ăn cơm, Tần Dữ và Hà Quân Thạc cùng nhau tán gẫu, đều là những câu chuyện không đáng liên quan đến nhà họ Hà, trong suốt câu chuyện Bồ Thần không cần phải tham gia nên rất thoải mái. Lúc gần cuối, đột nhiên Hà Quân Thạc nhắc đến tên cô, lời thì nói với Tần Dữ "Trong kỳ nghỉ đông con và Bồ Thần có sắp xếp gì? Hai đứa có muốn đi du lịch nghỉ lễ không? Bố bảo thư ký sắp xếp trước hành trình và khách sạn cho các con." Bồ Thần liếc mắt nhìn Tần Dữ. Tần Dữ uống vài ngụm cho hết nước ép trong cốc thủy tinh rồi nói chuyện với bố "Kỳ nghỉ đông con còn một hạng mục, phải nghỉ lễ ở Bắc Kinh một khoảng thời gian." Hà Quân Thạc "Là hạng mục gì?" "Là về AI ạ." Tần Dữ không nói chi tiết. Hà Quân Thạc không hiểu về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, là một người ngoài ngành, ông nói với vẻ quan tâm "Đã có người đầu tư rồi sao?" Tần Dữ "Vâng." Anh tự mình đầu tư. Hà Quân Thạc cho rằng "Lục Bách Thanh làm nhà đầu tư thiên thần cho con à?" Lục Bách Thanh có hứng thú đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật internet, chuyện này tới cả Bồ Thần cũng biết, cô vô tình nghe Tần Dữ nhắc đến, nói là từ năm 2002 Lục Bách Thanh đã bắt đầu đầu tư vào những công ty này, sau mười mấy năm, thầy đã có một nửa khối tài sản do chính mình đầu tư, tất nhiên, những công ty này sau khi ra thị trường, đã không ngừng trở mình tăng lên gấp trăm lần so với lúc thầy mới đầu tư. Nhưng trong hạng mục AI lần này, Tần Dữ không đề cập với Lục Bách Thanh, anh né tránh trọng điểm nói với bố "Không phải thầy Lục ạ." Rốt cuộc là ai làm nhà đầu tư thiên thần cho anh, anh không nói, Hà Quân Thạc cũng không truy hỏi tới cùng. Do nghề nghiệp mà Hà Quân Thạc có sự nhạy bén hơn so với rất nhiều người, nếu con trai đã không tìm Lục Bách Thanh đầu tư, vậy nghĩa là chu kỳ của hạng mục này không ngắn, lợi nhuận sau đó cũng khó mà thu được. Bởi vì biết không kiếm được tiền, nên mới không tìm Lục Bách Thanh đầu tư. Cha con hai người trò chuyện thêm vài câu, Hà Quân Thạc hỏi Tần Dữ hợp tác với ai. Tần Dữ "Bành Tĩnh Dương ạ." Bồ Thần cũng không hiểu về hạng mục AI này, cơ bản là làm về cái gì cô cũng không rõ, nếu đã biết là hợp tác với Bành Tĩnh Dương, còn phải tìm người đầu tư, vậy là độ khó cũng không ít. Ăn hết một miếng thịt, cô nâng tay rút một miếng giấy lau miệng, hết sức chăm chú lắng nghe hạng mục mà Tần Dữ đang nói với bố, cô cứ nắm chặt miếng giấy ăn mãi không vứt đi. Đột nhiên có một chân của cô bị Tần Dữ đá nhẹ một cái. Bồ Thần ngẩng đầu nhìn Tần Dữ, Tần Dữ cũng đúng lúc nhìn qua. Anh đá chân vì tay trái cô nắm chặt giấy ăn, quên phải chống cùi chỏ chung với anh. Bồ Thần để cánh tay nằm ngang, sát bên cánh tay anh. Tần Dữ nhìn dáng vẻ cô không muốn cho lắm thì hỏi "Em no chưa?" Bồ Thần ăn no rồi, nhưng trong dĩa vẫn còn lại không ít, đều là món ăn khi nãy Tần Dữ lấy cho cô. Tần Dữ đẩy dĩa của cô tới trước mặt mình, vừa ăn vừa nói tiếp chuyện về hạng mục AI với bố. Hà Quân Thạc lên tiếng "Kỳ nghỉ đông này con lo làm hạng mục AI, còn thời gian đi du lịch không?" Tần Dữ "Đợi trong kỳ nghỉ đông con bàn bạc xong xuôi với Bành Tĩnh Dương rồi con mới đi du lịch với Bồ Thần, nếu thật sự không được thì đi du lịch ở quanh Tô Thành ạ." "Để bố chi tiền cho." Hà Quân Thạc không phải ghi séc khống, lập tức lấy điện thoại nhắn cho thư ký [Tuần sau chuyển ba triệu từ tài khoản cá nhân của tôi cho Tần Dữ.] Tiền này nói là để Tần Dữ đi nghỉ đông, nhưng thật ra là để hỗ trợ hạng mục AI kia. Sau khi gửi tin nhắn đi, Hà Quân Thạc đứng lên muốn đi đến nhà vệ sinh, vô tình liếc nhìn về phía trước, hơi sững sờ một chút, ông đã nhìn thấy Tần Minh Nghệ và Tần Minh Hàm. Chả trách lúc nãy Tần Minh Nghệ gọi điện thoại cho ông, lúc nói chuyện thì thần bí kỳ lạ, thì ra là nhìn thấy ông ấy và Tần Dữ. Đi qua nhà vệ sinh chắc chắn là đi ngang qua bà, Hà Quân Thạc đành phải ngồi xuống, ông vẫy tay gọi nhân viên viên phục vụ dọn hết đồ trên bàn, rồi lại gọi tiếp món tráng miệng trong nhà hàng. Ông nói với Tần Dữ "Nếu hai đứa nhàm chán thì đi tìm phim mà xem, bố xem tư liệu một lúc." Ông cũng không muốn cứ nhất mực phải xem tư liệu trong nhà hàng, nhưng bây giờ tình thế bí bách đành bất đắc dĩ. Tần Dữ phát hiện ra phản ứng bất thường của bố, anh nhìn như vô ý về phía Bồ Thần "Bé Thần, em xem tiểu thuyết đi, anh nói chuyện với Bành Tĩnh Dương về hạng mục kia." Bồ Thần chọt ngón tay vào Tần Dữ, [Ở trước mặt của chú, anh đừng gọi em là bé Thần chứ.] Tần Dữ gọi quen rồi, khi nãy là thuận miệng thốt ra, anh cũng không nhận ra, trả lời cô "Được, anh nhớ rồi." Anh mò lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng không phải muốn nói chuyện với Bành Tĩnh Dương, mà là đi tìm khung chat nói chuyện với bố [Không phải bố muốn đi nhà vệ sinh à, sao lại không đi nữa, đụng phải người không nên gặp mặt? Có cần con hỗ trợ không?] Hà Quân Thạc giả vờ lật giở tài liệu, vừa gõ chữ trả lời anh [Bố nhìn thấy mẹ của con.] Tần Dữ "..." [Mẹ con cũng ở trong nhà hàng?] Hà Quân Thạc [Ừ, đi cùng với dì nhỏ của con, bọn họ ăn xong mà còn có ý chưa muốn rời đi, bố đoán là muốn chặn chúng ta lại.] Con đường ở kế bên bà là con đường nếu muốn ra khỏi đây nhất định phải ngang qua. Cứ trì hoãn ở đây cũng không phải là cách, Hà Quân Thạc ngẫm nghĩ [Tìm cậu cả của con hỗ trợ, để cậu ấy gọi mẹ con về.] Tần Dữ dội gáo nước lạnh vào bố, để bố nhận rõ được thực tế hiện tại [Cậu cả con không định gặp bố, khó mà nói là có chịu giúp hay không.] Hà Quân Thạc [Chính vì cậu cả con không muốn gặp bố, để cậu ấy gọi mẹ con về, mẹ con mới không nghi ngờ bố với cậu cả thông đồng với nhau.] Hình như cũng hợp lý. Tần Dữ lo lắng chính là [Bố nói phải thuyết phục cậu cả như nào để giúp đỡ? Cậu cả giống y mẹ con, không đồng ý cho con ở bên Thần Thần.] Hà Quân Thạc [Bố tự có cách.] Tần Dữ cũng không hỏi nữa, chỉ không biết hôm nay cậu cả có việc công vụ hay không, gọi mười cuộc thì có tám cuộc gọi không bắt máy rồi, đều để ở bên chỗ thư ký. Hà Quân Thạc gọi được điện thoại cho người anh của vợ cũ, vận may của ông không tệ, lúc này cậu cả cũng còn chút thời gian để nghe điện thoại. "Anh hai, đã làm phiền anh rồi." Giọng nói lạnh lùng đầu dây bên kia "Có chuyện gì?" Hà Quân Thạc đã sớm quen với giọng điệu này, Tần Minh Nguyệt được nuôi dưỡng thành tính tình xấu mạnh bạo kia, không khỏi liên quan đến người anh trai bao che vài phần khuyết điểm của bà. "Anh hai, em tìm anh nhờ giúp đỡ, nói chuyện điện thoại không tiện, chúng ta trao đổi tin nhắn." "Đúng là lắm chuyện!" Điện thoại ngắt ngang. Tuy thái độ không tốt, nhưng mà cũng xem như bằng lòng nghe xem rốt cuộc chuyện muốn nhờ vả là chuyện gì. Hà Quân Thạc soạn tin nhắn, lời ít ý nhiều. Nói chuyện với nhau năm sáu phút, sự tình đã được giải quyết vẹn toàn. Hà Quân Thạc nói với Tần Dữ [Nhiều nhất thì tầm mười phút nữa thì mẹ con với dì nhỏ sẽ rời khỏi nhà hàng.] Tần Dữ không dám tin [ Sao bố khuyên được cậu cả giúp đỡ vậy?] Hà Quân Thạc lười phải nói nhiều, chụp đoạn nói chuyện lại gửi cho Tần Dữ. Tần Dữ bấm xem ảnh chụp, bố nói tổng cộng ba đoạn với cậu cả [Tần Dữ về nước trước, sáng nay em mới biết. Anh hai, em cũng giống như anh và mọi người, không muốn nó quen với Bồ Thần, muốn tụi nó cắt đứt càng sớm càng tốt.] [Bởi vì chuyện này mà em đã giáo huấn Tần Dữ một trận, làm rất mạnh tay, ai biết được ở nhà hàng lại chạm mặt Minh Nghệ và Minh Hàm, em sợ nếu Minh Nghệ biết Tần Dữ về nước sớm không báo cho cô ấy biết, tới lúc đó lại to tiếng với Tần Dữ.] [Chuyện chia rẽ đôi lứa cứ để em làm, để em mang tiếng ác, không cần Minh Nghệ phải xen vào, quan hệ mẹ con giữa cô ấy và Tần Dữ vừa mới êm dịu trở lại, nhịn không được mà lại gây sự, chắc chắn anh cũng không muốn Minh Nghệ và Tần Dữ lại xích mích với nhau.] Cậu cả quan tâm tới tâm tình em gái mình nhất, vừa nghe chuyện giúp đỡ này có lợi cho em gái, cho nên lập tức không cần nhiều lời mà đồng ý ngay. Hà Quân Thạc giải thích [Cũng là hết cách mới nói với cậu cả, không phải lời thật lòng của bố, bố cũng sẽ không làm chuyện chia rẽ đôi lứa, con không cần phải bận lòng với mấy lời này.] Tần Dữ không biết chuyện mình về sớm lại mang tới nhiều phiền phức cho bố như vậy, lại còn khiến bố phải nói dối. Anh áy náy nói [Cảm ơn bố, đã gây phiền phức cho bố rồi.] Hà Quân Thạc [Chẳng có gì mà phiền phức hay không phiền phức.] Tần Dữ hỏi bố [Bố, bố nói thật đi, bố thấy con với Thần Thần như nào? Có khi nào sẽ giống với mẹ và cậu cả con, cảm thấy con không nên ở cạnh cô ấy, nên tìm một người tốt hơn?] Hà Quân Thạc [Nói thật thì, bố cũng còn độc thân, vấn đề của mình còn chưa giải quyết xong, thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện của con.] Tần Dữ "..." Nghẹn cả nửa ngày cũng không lên tiếng được.

thế giới tĩnh lặng và anh